Thục Điểu
xưa nay vốn không hay thơ, đêm qua trời nóng quá,
trằn trọc suốt sáng không sao ngủ được. Thế rồi không biết cụ Lý hay cụ Đỗ, hay
ông chi chi nhập vào, tự nhiên thay tuồn ra được mấy bài ngũ cổ, nhưng chính
Thục Điểu chẳng biết nó là thơ gì. Vậy xin chép ra đây, để hỏi các bạn độc giả:
I
Cốt
thiếc phủ mầu vàng,
Kỹ Tây
của mới sang,
Đất Bắc
nhập làng đổ,
Bầu bạn
với Tân lang.
Đố là cái gì?
II
Tây tự
hoặc chút ít,
Hán tự
thì tịt mít,
Nước
rãi rỏ ra văn:
“Đường
nhựa bánh quay tít”
Đố là cái gì?
III
Học
thức đáo chẳng thấy,
Tư
tưởng bới không ra,
“Nhát
gừng” lối văn ấy,
Bắt nạt
bọn đui lòa.
Đố là cái gì?
IV
Đầu Ngộ
nối mình Sở,
Dây
muấng chắp dây cà,
Vơ vẩn
lối văn ấy,
Quấy rối óc người ta.
Đố là cái gì?
V
Cóc nhái lúc trở trời,
Chẳng chuộc khi mưa rào:
Nhắm nhẳn lối văn ấy„
Nhức tai ngưòi biết bao!
Đố là cái gì?
|
Thục Điểu
Đông
phương, số 440, 1931
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét