Mọi người đều cố gắng làm những việc họ cho là vĩ đại, là quan trọng, là
cần thiết, sáng sớm vội vã thức dậy, vội vã đi học, đi làm, trưa vội vã ăn trưa,
chiều lại vội vã đi học đi làm, tối lại vội vã về nhà làm tròn vai trò của một
thành viên trong gia đình, khuya vội vã ngủ, và ngày hôm sau lại vội vã tất bật.
Họ quên mất những nhu cầu đơn giản của bản
thân, nhu cầu được nói, được giải tỏa, được nghỉ ngơi, được dừng lại. Những cái
quay đầu, những câu trò chuyện, những cái cười vu vơ trao nhau không mục đích,
những buổi gặp thân tình trở thành thứ của lạ khan hiếm và quá mất thời gian.
Những người thực hiện được những nhu cầu đó
lại hóa ra thành những kẻ rảnh rỗi, nhưng kẻ rỗi hơi trong guồng máy của cuộc
đời, những kẻ được những phút thảnh thơi bên ngoài vòng xoay như vũ bão. Họ lạc
lõng, rồi họ sợ hãi, rồi họ lại vội vã trở nên vội vã, vội vã bước vào tấp nập
cuộc đời, vội vã trở thành ai đó mà ngay cả họ cũng không định hình nổi nữa,
vội vã đến mức giả có thảnh thơi ra, họ cũng đã quên mất thảnh thơi thì để làm
gì.
Con người, sống không hẳn quay lưng với nhau,
nhưng họ dần quên mất cách chủ động nhìn nhau, trao vội cho nhau một ánh mắt
hoặc một cái cười mỉm chi rất nhẹ, quên mất cách chủ động vui vẻ với nhau, quên
mất cách chủ động thuần khiết đến với nhau, để rồi thấy mọi thứ tình cảm thân
tình cũng trở nên lệch lạc.
Chúng ta, thực ra đều đang sống trong một xã
hội rất cô đơn./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét