Khiemnguyen

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Thơ tình thời bao cấp

(tặng chú Trọng tuyên giáo đọc để biết thời đó người ta yêu như thế nào nhé)

Em bỏ tôi là phải lắm rồi
Lính quèn binh phục lại lôi thôi
Gia tài vẻn vẹn ba lô cóc
Nó ở tây về hẳn hơn tôi

Tôi biết thân tôi lính 5 đồng
làm gì mua nổi áo Nilon
Làm chi có nhưng buổi chiều thứ bảy
Để đến tặng em những đóa hoa hồng

Nó ở tây về có máy khâu
Ra đường ăn mặc đúng mốt Âu
Chiều chiều xe cúp đi dạo phố
Ai cũng trông theo bảo nó giầu

Nó hẳn hơn tôi, bởi nó giầu
Nên em lấy nó có gì đâu
Cho dù nó hơn em nhiều tuổi
Em vẫn cứ yêu, vẫn gật đầu.

Nước ngoài tôi cũng đã từng đi
Campot, Ai lao có lạ gì
Thế mà em cứ như không biết
Bởi lẽ tôi về chẳng có chi...

Em có nhớ không buổi chia tay
Lời thề hẹn ước vẫn còn đây
Anh đi, em sẽ chờ anh mãi
Thế mà giờ đã vội quên ngay

Ngày xưa hai đứa học chung trường
Tôi là cậu bé thật dễ thương
Và em yêu tôi từ dạo ấy
Mơ ước rồi đây sẽ chung đường

Em có nhớ chăng buổi ra trường
Chia tay hai đứa thật vấn vương
Em vào đại học tôi đi lính
Hai đứa hai đường phương mỗi phương

Ngày xưa 2 đứa khắc tên nhau
Bên cây liễu rủ nơi đầu cầu
Bao giờ có dịp ngang qua đấy
Xin xoá dùm tôi cái tên đầu

Rồi mai trên tay bế con ai
Nếu được tin về một chàng trai
Ngày xưa em yêu, giờ ngã xuống
Tôi biết rằng em sẽ thở dài./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét