(Tiếp theo phần 1)
3. Xác định một quan niệm về tiểu phẩm
Cần phải nhấn mạnh rằng: khi nói về tiểu phẩm, các nhà nghiên cứu trước đây thường chỉ đề cập đến một
dạng của nó (là dạng văn xuôi) và chỉ coi những tác phẩm nào phản
ánh sự thật mới là tiểu phẩm. Cách
hiểu này có thể phù hợp với bốì cảnh của những giai đoạn trướe đây. Tuy nhiên, trong bốì cảnh hiện nay, hình thức biểu hiện của tiểu phẩm đã trở nên đa dạng hơn.
Nó có thể xuất hiện trên báo chí dưới cả ba dạng: văn xuôi, đối thoại, văn vần và những hình
thức kết hợp, giao thoa giữa các dạng này. Trong số
đó, dạng tiểu phẩm văn vần chỉ gần giống chứ không phải là thơ châm biếm.
Nó có thể bao gồm cả những hình thức rất đa dạng như “tân trang” lại nội
dung (đặt lại lời) cho những bài thơ, bài hát theo hướng hài hước. Dạng tiểu
phẩm đối thoại
thường có dung lượng ngắn. Trong đó, tác giả tạo ra một nội dung hài
thông qua một hình thức đối thoại với các cặp nhân vật nhiều khi chỉ mang tính
chất giả định (như: thầy thuốc - bệnh nhân;
thầy giáo - học
sinh; sỹ quan - bình sỹ; vợ - chồng; anh - em và có
khi chỉ là các nhân vật A - B
v.v...). Như vậy, cùng với việc phản ánh những sự thật tiêu biểu, tác phẩm tiểu
phẩm còn được sáng tạo trên cơ sở
của thủ pháp hư cấu nghệ thuật. Tất nhiên, hư cấu ở đây được hiểu là những biện
pháp được tác giả sử dụng nhằm bồi đắp thêm để tiểu phẩm có thể phản ánh hiện
thực một cách chân thực hơn, sinh động hơn như yêu cầu chung đặt ra đối với bất cứ
tác phẩm văn học nào khác.
Trong thực tế,
có thể chia lực lượng tác giả viết tiểu phẩm thành ba nhóm: các nhà
báo, các nhà văn và các cộng tác viên của báo chí. Cả ba nhóm tác
giả này đều thường xuyên tham gia viết tiểu phẩm, tuy nhiên tác phẩm của họ vẫn có những khác biệt
nhất định. Các nhà báo thường có xu hướng chọn dạng tiểu phẩm văn xuôi
và lấy đối tượng
phản ánh là các sự kiện, sự việc thời sự, có thật mới xảy ra
trong đời sống (chẳng hạn: một vụ tiêu cực ở Công ty X. mới bị phát hiện;
một trận mưa lũ
làm ngập phố Hà Nội; một vụ sạt đất làm chết nhiều người ở thị xã Cao Bằng; một
cuộc tranh luận
đang diễn ra xung quanh vấn đề Giải thưởng về văn học nghệ thuật
v.v...). Trong khi đó các nhà văn tuy cũng chọn dạng tiểu phẩm văn xuôi nhưng
thường đề cập đến những vấn đề thời sự nào đó đang thu hút sự quan tâm của công luận. Nhóm tác giả là các
cộng tác viên báo chí bên cạnh việc sử dụng cả hai dạng tiểu phẩm văn xuôi kể
trên còn có xu hướng dùng các dạng nhỏ khác của tiểu phẩm dưới dạng đối thọại,
văn vần như đã nêu trên. Chính vì thế, không chỉ tác phẩm của các nhóm tác giả
này không giống
nhau mà quan niệm của họ về thể loại tiểu phẩm cũng không hoàn toàn giống nhau. Điều
đó lý giải vì sao hễ cứ nói đến tiểu phẩm là lại thường xảy ra những bất đồng ý
kiến giữa các nhóm tác giả.
Chúng tôi cho rằng: tiểu phẩm là thể loại văn học
tồn tại trong môi trường báo chí, thể hiện những tính chất báo chí rất
mạnh mẽ và năng động. Nói cách khác, tiểu phẩm là thể loại văn học tồn
tại và phát huy sức mạnh của nó trong môi trường báo chí.
Không nên chỉ
căn cứ vào một dạng tiểu phẩm (là dạng văn xuôi, lấy các sự việc, sự kiện có
thật mới xuất hiện trong đời sống làm đối tượng phản ánh) để rồi coi tiểu phẩm là tác phẩm báo chí. Phải
thấy rằng ngay trong trường hợp một tiểu phẩm lấy các sự việc, sự kiện có thật ra
để phản ánh, bàn luận thì về mục đích, nó không chỉ dừng lại ở mức độ thông tin xác thực
(vốn là đặc điểm quan trọng nhất của tác phẩm báo chí) mà nhằm đạt tới một hiệu
quả cao hơn nhiều - đó là sử dụng lối tiếp cận độc đáo, không bình thường để
tạo ra tiếng cười châm biếm, phê phán, giúp cho công chúng có thể hiểu về những
sự thật ấy sâu hơn, bản chất hơn, hình ảnh hơn...
Chúng ta đều
biết rằng: việc phản ánh sự thật không phải là đặc quyền của các tác phẩm
báo chí. Văn học cũng
có nhiệm vụ và năng lực phản ánh các sự thật của đời sống. Sẽ thật là
sai lầm khi cứ nói đến văn học là cho rằng chỉ có hư cấu, bịa đặt. Trong năm loại
thể của hệ thống thể loại văn học (bao gồm: Tự sự - Kịch - Trữ
tình - Chính luận nghệ thuật - Ký văn học) thì đã có tới hai loại (là Chính
luận nghệ thuật và Ký văn học) phản ánh sự thật (chứ không phải chỉ có hư cấu). Tất
nhiên những sự thật đó vẫn phải được đặt trong sự chi phối của đặc trưng hình
tượng.
Trong sự so
sánh với tác phẩm văn học, bất cứ tác phẩm báo chí nào cũng phải tuân thủ sự
chi phối gắt
gao của áp lực thời sự, của yếu cầu về tính xác thực và tính
định hướng
trực tiếp. Chính những áp lực đó đã chi phối một cách toàn
diện kể từ dung lượng, ngôn
ngữ, bút pháp cho đến cách thức tổ chức tác phẩm và hàng loạt yếu tố khác về nội
dung và hình thức của tác phẩm báo chí. Tiểu phẩm không có nhiệm vụ và cũng không có khả năng đáp
ứng những yêu cầu đó. Trong quá trình lựa chọn sự thật để phản ánh, người viết
tiểu phẩm thường quan tâm hơn đến tính điển hình của những sự thật ấy. Những sự việc, con người, tình huống được tái
hiện trong tiểu phẩm không nhất thiết phải đảm bảo những yêu cầu về sự cặn
kẽ, chính xác, tỷ mỷ và đáp ứng yêu cầu thời sự như trong các tác phẩm báo
chí, mặc dù trong một số trường hợp nó cũng tỏ ra chính xác và nhạy bén không kém gì các tác phẩm
báo chí.
Một căn cứ
quan trọng khác cũng cho thấy không thể coi tiểu phẩm là tác phẩm báo chí là ở
chỗ: tác phẩm
tiểu phẩm có thể được sáng tạo ra bằng cách phản ánh những sự thật tiêu
biểu, điển hình trong đời sống, hoặc cũng có thể được viết
ra từ sự hư cấu, tưởng tượng
trên cơ sở vốn sống và kinh
nghiệm của tác giả, gắn với những vấn đề thời sự nào đó.
Là thể loại
văn học nhưng lại hoạt động và phát huy năng lực phản ánh hiện thực chủ yếu là ở trong môi
trường báo chí, đặc điểm dễ nhận thấy của tiểu phẩm trước hết là ở hình thức
ngắn gọn. Dung lượng tác phẩm tiểu phẩm (ở dạng lớn nhất là dạng văn xuôi) cũng thường chỉ dao động trong khoảng vài trăm chữ. Với
những tiểu phẩm ở các
dạng văn vần và đôi thoại, dung lượng có thể là cực ngắn, có khi chỉ còn vài
chục chữ (tương đương với một tin vắn của báo chí). Chính sự ngắn
gọn về
dung lượng tác phẩm đã giúp cho tiểu phẩm có thể thích ứng với đời sống báo chí một cách hết sức năng
động và nhạy bén bằng cách bám sát những vấn
đề thời sự trong đời sống. Tất nhiên, thời sự cũng có nhiều
cấp độ và tiểu phẩm không thể đáp ứng được yêu cầu thời sự cấp bách nảy sinh hàng ngày hàng giờ như
các thể loại báo chí. Với tư cách là một thể loại văn học tồn tại trong môi
trường báo chí, tiểu phẩm chỉ có thể phản ánh những vấn đề thời sự theo từng giai đoạn, từng chủ điếm nào
đó.
Điểm nổi bật
về phương diện nội dung của tiểu phẩm là ở tiếng cười thẩm mỹ được tạo
ra thông qua hàng loạt những thủ pháp được sử dụng một cách linh hoạt. Trên cơ
sở một
nội dung có thật hoặc hư cấu, người viết tiểu phẩm tạo ra những hiện
thực không bình thường nhằm tác động vào nhận thức, tình cảm của công
chúng và tạo ra những phản xạ thẩm mỹ được biểu hiện trước hết bằng tiếng
cười. Tất nhiên, cần nhấn mạnh rằng: tiếng cười chỉ là phương tiện đê
người viết tiểu phẩm đạt được những mục đích cao hơn như nhận thức, giáo dục,
thấm mỹ v.v...
Cũng chính đặc
điểm nêu trên đã cho thấy tiểu phẩm đã sử dụng cả hai con đường tổng hợp
và lựa chọn trong quá trình phản ánh hiện thực đời sống. Đó cũng là hai
con đường mà văn học nghệ thuật nói chung thường sử dụng để xây dựng eác hình
tượng nghệ thuật. Người viết tiểu phẩm có thể sáng tạo ra những hình tượng
nghệ thuật thông qua biện pháp hư cấu nghệ thuật từ những chi tiết phong
phú thu lượm được từ đời sống hiện thực. Tác giả cũng có thể chọn lọc những
sự thật tiêu biếu - người thật việc thật để phản ánh trong tác phẩm của mình như trường hợp các tác phẩm của nhà báo
Lỗ Tấn, Nguyễn Ái Quốc, Ngô Tất Tố ở thế kỷ trước. Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp này, đặc trưng hình tượng vẫn chi phối toàn bộ quá
trình sáng tạo để hình thành tác phẩm. Điều đó cho thấy, những sự thật mà tiểu
phẩm lựa chọn từ trong đời sống để đưa vào tác phẩm phải đáp ứng đươc những tiêu chí của tính điển hình và phải
được sàng lọc thông qua thái độ thẩm mỹ của tác giả. Đó cũng là một trong những
lý do giải thích vì sao mặc dù Bác Hồ trước sau vẫn chỉ coi mình là nhà báo,
nhưng những sáng tác của Người (mà trong đó tiểu phẩm có một vị trí rất quan
trọng) vẫn cho thấy một tài năng văn học xuất chúng.
Như vậy, có
thể khẳng định
rằng: cũng như các thể loại văn học khác, tác phấm tiểu phẩm được sáng tạo
ra theo
những quy luật đặc thù của sáng tạo nghệ thuật chứ không
phải bằng các sự kiện, vấn đề cụ thể, xác thực (vốn được coi là đặc trưng của
tác phẩm báo chí). Người viết tiểu phẩm chọn những hoàn cảnh, những tình huống tiêu biểu,
điển hình nhất và cố gắng
trình bày về nó trong một hình thức tiết kiệm lời nhất dưới sự chi phối
của đặc trưng này.
Cũng chính
điều này còn cho thấy: không nên coi tiểu phẩm là một thể loại thuộc ký văn
học. Nó chỉ giống các thể ký ở chỗ cùng nằm trong khu vực giao thoa với báo chí và
có thể kết hợp được những tính chất của cả văn học và báo chí, nhưng nó
khác ký ở chỗ ngoài
việc lựa chọn sự thật còn có thể sử dụng hư cấu nghệ thuật để xây dựng hình
tượng. Rõ ràng là so với các
thể ký văn học, tiểu phẩm có cách thức, phương pháp phản ánh hiện thực phong
phú hơn, đa dạng và sinh động hơn. Điểm khác biệt quan trọng khác của nó so với
các thể ký là
sử dụng tiếng cười như một vũ khí để đấu tranh cải tạo hiện thực. Có thể thấy tiếng cười là đặc trưng cơ bản của tiểu phẩm trong sự so sánh với những thể loại văn học
khác. Tất nhiên tiếng cười không phải
là mục đích của tiểu phẩm. Nó chỉ được coi là phương tiện thể hiện đặc trưng thể loại, nhằm giúp cho tác giả
thể hiện góc nhìn của mình trước đời sống, tạo cơ sở để đạt đến những mục đích cao
hơn như: đấu tranh, phê phán, giáo dục... Tuy nhiên, không
thể phủ nhận được rằng chính tiếng cười đã giúp cho tiểu phẩm có tính chiến đấu
sắc bén đặc biệt mà không phải thể loại văn học nào cũng có được.
Nói tóm lại,
có thể khẳng định rằng: tiểu phẩm là một thể loại văn học năng động, có thể
phát huy năng lực phản ánh hiện thực một cách rất hiệu quả trong môi trường báo
chí. Đây cũng là một trong những thể loại cho thấy sự kết hợp một cách sinh
động những tính chất của văn học và báo chí trong quá trình phản ánh hiện thực
đờì sống.
Công cuộc đổi
mới toàn diện trên nước ta hiện nay đã tạo ra những điều kiện thuận lợi cho thể
loại tiểu phẩm phát triển ngày càng mạnh mẽ trên báo chí. Hầu như không báo nào
lại không có chuyên mục đăng tải tiểu phẩm.
Tính chiến đấu và vũ khí châm biếm vốn là những ưu thế của thể loại này
vẫn được phát huy một cách hiệu quả trong
cuộc đấu tranh chống tiêu cực, tham nhũng của
nền văn học và báo chí hiện đại Việt Nam./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét