Có một điển tích về sự thật thế này! Thầy trò Khổng Tử bị đói lâu ngày ở
đất Trần Thái. Hôm ấy Nhan Uyên kiếm đâu được một nhúm gạo, bèn vội vã thổi cơm.
Do sốt ruột và có thể đói quá nên lúc lúc lại mở vung thăm cơm chín hay chưa, tro
bếp rơi vào bèn nhúp lấy mà ăn. Khổng Tử từ xa thấy học trò nhúp cơm ăn, than rằng:
“Đến Nhan Uyên khi đói cũng ăn vụng ư!”. Rồi bày kế thử trò: “Con người hễ lâu không
ăn cơm, khi có cơm ăn thì phải cúng thần linh”. Nhan Uyên nghe vậy vội xua tay:
“Không, không được thưa thầy. Lúc nãy thấy tro rơi vào cơm, con nhúp ra định bỏ
đi. Nhưng bỏ thì tiếc, nên đã ăn, như thế cơm này có người đã ăn rồi, không thể
mang cúng thần linh được". Khổng Tử giật mình, ngộ ra: “Cái chính mắt ta nhìn thấy
mà chưa phải sự thật, hiểu con người khó thay!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét