"Bảy mươi lăm năm trước - đọc lại báo Tương Lai, số 3/1937, thấy các cụ tiền bối bàn về chuyện tết nhất, lễ lạt... Cảo thơm lần giở, ngẫm lại thấy chuyện của gần một thế kỷ trước dường như vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày này. Vậy xin phép post lại để các bạn cùng đọc và ngẫm nghĩ thêm nhé".
THUẾ NGÀY TẾT HAY LÀ
MỘT DỊP QUAN BÓC LỘT QUAN
Dân An Nam là một “thứ người sống để đóng thuế”, có
người đã nói như vậy.
Nói vậy, tuy
không đúng cả, nhưng không sai mấy.
Trong một đời
người dân An Nam, ngoài những thuế chính ngạch, ngoại ngạch mà họ phải gánh
bằng cách trực tiếp hay gián tiếp, lại còn một thứ thuế nữa. Tuy không phải nộp
cho chánh phủ nhưng cũng phải nộp cho các quan. Tuy không phải cả dân cũng
chịu, nhưng bao nhiêu người dính đến việc quan đều phải đóng hết.
Nó là thứ thuế
ngày Tết.
Gọi là thuế
chắc rằng các quan sẽ không bằng lòng. Bởi vì xưa nay các ngài vẫn quen gọi nó
là lễ: lễ tết. Chứ chưa có ai bảo là thuế.
Kỳ thực có
phải là lễ nữa đâu. Xưa kia thì nó là lễ, bây giờ nó đã mất hết tính cách “lễ”
hoá ra tính cách “thuế” rồi. Phải gọi thuế mới đúng.
Ở các thôn quê, mỗi lần năm cũ sắp hết, năm mới sắp sang,
những người dính đến việc quan, ai không lật đật về “vi thiềng” để nộp cho
những ông “phụ mẫu”? Đối với cái “vi thiềng” của các ông “phụ mẫu” họ còn nóng
hơn giò nem, bánh trái, những món để cúng ông bà ông vải nhà mình. Không có giò
nem, bánh trái, ông bà, ông vải cũng không bắt tội nào, nhưng không có cái “vi
thiềng” kia, thì có khi họ sẽ không thể sống được bình yên trong năm sắp tới.
Cái “vi
thiềng” ấy, thuở xưa, chỉ là thúng gạo, đôi gà, hoặc là vài ba bao chè chẳng
hạn.
Tổng thì chánh
tổng phó tổng, xã thì lý trưởng, phó lý, chánh hội, phó hội, thuỷ quỹ thư ký,
trương tuần, trưởng bạ, mỗi người phải riêng một cái vi thiềng là đã đành rồi,
ngoài ra lại phải chung nhau mà góp cho được một cái vi thiềng của hàng xã và
một cái vi thiềng của hàng tổng nữa. Bao giờ cái vi thiềng của hàng tổng, hàng
xã cũng phải lớn hơn cái vi thiềng của từng người.
Trong một phủ
hay một huyện có bao nhiêu tổng, xã, bao nhiêu lý dịch ấy là những ông phụ mẫu
có bấy nhiêu cái vi thiềng. Mỗi cái vi thiềng là mỗi đôi gà, thúng gạo. Giả sử
những ông phụ mẫu có đi mờ hiệu cao lâu chăng nữa, cũng không thể tiêu thụ được
hết gà, gạo trong dịp tết. Đừng nói để lại ăn dần.
Vì vậy, tại
các phủ, huyện mới có cuộc cải cách, không biết khởi lên tự quan hay tự dân,
cải cách thúng gạo, đôi gà ra mấy đồng bạc.
Mấy đồng bạc
là cái vi thiềng riêng của bản thân mỗi người, lại còn cái vi thiềng chung của
hàng tổng, hàng xã nữa.
Mỗi một vụ
Tết, một người lý dịch
phải trực tiếp mà nộp vào quan huyện hoặc quan phủ ít nhất cũng bằng một xuất
công sưu của
họ. Ẫy là chưa kể ông Nha, ông Lệ, các ông trên tỉnh, đối với mỗi ông, họ cũng
phải có ít nhiều gì đó.
Cố nhiên tự họ
mang đến không ai bắt họ phải có. Nhưng nếu họ không thì sao?
Thì họ sẽ bị
ghi tên vào “cuốn sổ đen” trong bộ óc thông minh của các vị phụ mẫu. Rồi họ sẽ
bị bới lông
tìm vết, người ta rình họ như rình miếng lộc.
Dưới quyền ông
quan, thân tổng lý là cái tóc, là cái tội. Rượu không chạy, để chậm phu... đều
có thể làm cho họ bị khiển trách hoặc mất danh mệnh.
Ấy vậy, nếu
trong dịp Tết mà không có một số tiền nộp cho các ông phụ mẫu, thì kết quả của
bọn tổng lý sẽ đến như vậy.
Thế thì có
khác gì thuế? Thuế còn có khi khất được, chứ cái số tiền ngày Tết phải nộp thì
ai cho khất bao giờ?
Tuy vậy, chúng
ta cũng không nên trách các ông phủ, huyện nhiều quá về vụ thuế đó. Bởi vì
chính những ông ấy cũng có bổn phận như bọn tổng lý. Lấy thuế của bọn tổng lý,
các ông ấy lại phải nộp cho mấy ông ở trên. Nếu không nộp, các ngài cũng bị
người ta coi làm kẻ thù, hoặc chậm thăng quan, hoặc phải đổi đi thượng du.
Đó là mới nói
một cái tết lớn, lại còn mồng năm tháng năm, mồng mười tháng mười ngày nào đã
gọi là tết, thì ngày ấy các quan đều có quyền lấy thuế của dân tất cả.
Chẳng phải chi
những quan cũ mới có cái chính sách di truyền ấy đâu. Các ông quan mới, nghĩa
là những người đã có được chút tân học cũng vậy. Có ông còn tệ hơn, thậm chí vào
mùa gạo mới, chim ngói, người ta cũng bắt tổng lý phải nộp số tiền thay gạo,
thay chim, mới ghê cho chớ.
Nếu như không
sợ mếch lòng, chúng ta có thể nói rằng: mỗi dịp tết tức là mỗi lần quan lớn bóc
lột quan nhỏ, rồi quan nhỏ lại bóc lột tổng lý.
Trước kia đã
có một đạo chỉ dụ cấm quan thu đồ lễ tết của dân, cấm dân đem đồ lễ tết cho
quan, dân gian thấy vậy đã lấy làm mừng. Bấy giờ cái nạn lễ tết tuy chưa trừ
hết nhưng cũng đã bớt.
Không hiểu tại sao đạo chỉ dụ ấy tự nhiên lại bị nguội lạnh dần dần, rồi thì
cái nạn lễ tết lại mỗi ngày một dữ dội.
Giả sử mỗi một dịp Tết, đạo chỉ dụ kia lại được sao
lục, phát hành một lần khắp các phủ, huyện và thôn quê, thì may ra mới trừ được
cái thuế Tết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét