PHONG CÁCH BÁO CHÍ - CÔNG LUẬN
A. Khái quát về phong cách báo chí - công luận
1. Định nghĩa
Phong cách báo chí - công luận là khuôn mẫu thích hợp
để xây dựng lớp văn bản trong đó thể hiện vai
của người tham gia giao tiếp trong lĩnh vực báo chí - công luận. Nói cụ thể hơn
đó là vai của nhà báo, người đưa tin, người cổ động, người quảng cáo,
bạn đọc (phát biểu)... tất cả những ai tham gia vào hoạt động thông tin của xã hội về
tất cả các vấn đề thời
sự.
Phong cách báo chí, công luận dựa chủ yếu trên kiểu ngôn ngữ viết - phi nghệ thuật, nhưng có
thể bao gồm rộng
rãi những cấu trúc của các kiểu viết và miệng - nghệ thuật của lời nói. Yếu tố cá tính đóng vai trò quan trọng.
2. Dạng của lời nói trong phong cách báo chí, công luận
Ngôn ngữ được sử dụng trong phong cách báo chí, công luận tồn tại
cả ở dạng nói và dạng viết. Ở dạng viết có những mẩu tin,
bài viết trên
báo và tờ tin, những mẩu rao vặt, quảng cáo viết trên giấy dán nơi đông người... Ở dạng nói có những bản tin hằng ngày, những mục thông tin quàng cáo trên đài phát thanh, đài truyền hình, những lời rao của người bán hàng…
3. Kiểu và thể loại cùa văn bản báo
chí, công luận
Dựa vào nội dung ý nghĩa sự vật - lôgic, người ta chia
văn bản báo chí, công luận ra các kiểu: văn bản cung cấp tin tức, vân bản phản
ánh công luận và văn bản thông tin - quảng cáo. Dựa vào những đặc điểm
về kết cấu, về tu từ, người ta chia vản bản báo
chí, công luận ra các thể loại như: mẩu tin, tin tổng hợp, điều tra, phỏng vấn,
phóng sự (thuộc
kiểu tin
tức); ý kiến bạn đọc, trả lời bạn đọc, tiểu phẩm (thuộc kiểu
công luận); nhắn tin, thông báo, rao vặt, quảng cáo (thuộc kiểu thông tin -
quảng cáo).
Báo hằng ngày nào cũng có ba mảng thông tin. Mỗi mảng đều có những
bài thuộc những thể
loại khác nhau mang những tên gọi khác nhau trong những mục khác nhau. Cần phân biệt với những văn bản không thuộc phong
cách báo chí, công luận, như: văn, thơ, truyện, kịch (thuộc ngôn ngữ nghệ thuật); bài báo phổ biến khoa học (thuộc phong cách khoa
học); chỉ thị,
nghị định, điều lệ (thuộc phong cách hành chính công vụ) thường vẫn được đăng trên những trang đặc biệt, nhất là của tờ báo ngày Chủ nhật.
B. Chức năng của ngôn ngữ trong phong cách báo chí - công
luận và đặc trưng chung của phong cách này
1. Chức năng của ngôn ngữ trong phong cách báo
chí, công luận
Cần xác
định rõ chức năng của ngôn ngữ được hiện thực hóa trong phong cách báo chí, công luận. Đó là chức năng giao tiếp lí trí và chức năng tác động. Giao
tiếp lí trí được hiểu cụ thể là thông báo; tác động là tác động vào nhu cầu, nguyện vọng của người nghe, người đọc. Mọi nhu cầu và nguyện vọng của con người trong xã hội văn minh đều được phản ánh trong yêu cầu về thông
tin. Không có thông tin, con
người không thể tồn tại và phát triến hài hòa. Có những sách phong cách học
tiếng Việt không nói đến phong
cách báo chí, công luận, điều đó có thể là chưa phản ánh được giai đoạn phát triển hiện nay của tiếng
Việt.
2. Đặc trưng của phong cách báo chí, công luận
Muốn thực
hiện được chức năng thông báo - tác động trong công việc
thông tin, tuyên truyền, quảng
cáo, phong cách báo chí, công luận phải có được những đặc trưng chung là: tính
chiến đấu, tính thời sự, tính hấp dẫn.
a). Phong
cách báo chí, công luận có tính chiến
đấu. Bởi vì ngôn ngữ được sử dụng trong phong cách báo
chí, công luận chính là một công cụ đấu
tranh chính trị của một nhà nước, một đảng
phái, một tổ chức. Đối với chúng ta, chiến đấu, đấu tranh, ở đây có nghĩa là phấn đấu vì những mục tiêu cao cả của chủ nghĩa xã hội trên đất nước ta.
b). Phong
cách báo chí, công luận phải đạt tính thời sự. Bởi vì khi
đã có nội dung là sự thật rồi,
thông tin còn phải được
truyền đi kịp thời, nhanh chóng thì mới có tác dụng. Chỉ có những thông tin mới, những vấn đề cấp thiết của ngày hôm nay mới hấp dẫn người nghe.
Người ta thường đón tin
giờ chót, tin
cuối cùng trong ngày, tin trong loại “báo buổi chiều” là vì
vậy.
c). Phong
cách báo chí, công luận phải đạt
tính hấp dẫn. Tin tức
của báo, đài phải được trình bày hấp dẫn, khêu gợi được hứng thú của người đọc, người nghe. Bởi vì đối tượng tiếp thu thông tin thì đông đảo, thời gian tiếp thu thông tin thường diễn ra
trong khoảnh khắc (thời gian nghỉ ngơi, xen kẽ giữa những giờ làm việc...), nội
dung thông tin thì rất
phong phú đa dạng, nếu ngôn ngữ không ngắn gọn, rõ ràng, trình bày không nổi bật, không hấp dẫn sự
chú ý, không gợi tò mò, không “đập vào
mắt” người ta, thì sẽ không có ai muốn đọc, muốn nghe cả.
Ba đặc trưng
nêu trên đây của phong cách báo chí, công luận được biểu hiện rõ rệt trong những đặc điểm ngôn ngữ của phong cách này. Và tất nhiên sự biểu hiện này có những mức độ
khác nhau trong những kiểu và thể loại văn bản khác nhau của phong cách báo
chí, công luận.
C. Đặc điểm ngôn ngữ của phong cách báo
chí - công luận
1. Từ ngữ của phong cách báo chí, công luận
a). Lối nói
báo chí, công luận sử dụng lớp từ ngữ được cấu
tạo đặc biệt có màu sắc biểu cảm - cảm xúc rõ rệt và màu sắc tu từ học chức năng nổi
bật, như: thảm họa hạt nhân, giải pháp số không, ảnh hưởng bị xói mòn, hòa bình trong tầm tay, trừng phạt kinh tế; Làm chảy máu Việt Nam, Leo thang chiến tranh gây lò lửa căng thẳng, hội chứng Việt Nam, thời kì sau Việt Nam...
Trong phong cách báo chí, công luận, cách mở rộng ý nghĩa của từ
thường đem lại tính chất bình giá rõ rệt và mang màu sắc báo chí đậm nét. Xu
hướng luôn đi tìm cái mới trong ý nghĩa của từ trở thành một nguyên tắc dùng từ của phong cách này. Ví dụ: đứng bên
cạnh nhân dân
ta, đứng sau kẻ xâm lược, đứng ở mũi nhọn của cuộc chiến đấu, lôi kéo vào một quỹ đạo thù địch, bật đèn xanh cho bọn xâm lược, phát triển với tốc độ chóng mặt.
b). Đặc điểm nổi bật của từ ngữ trong phong cách báo
chí, công luận là mối tương quan giữa
những từ ngữ diễn cảm (có màu sắc tu từ) và những từ ngữ dùng theo khuôn mẫu (đã mất đi
màu sắc tu từ) có tính năng động và linh
hoạt: Sau khi xuất hiện trong một hoàn cảnh lời nói nhất định, những từ ngữ
diễn cảm được
lặp lại nhiều lần
trong những hoàn cảnh khác
nhau, sẽ mất dần tính sắc sảo và chuyển sang những từ ngữ khuôn mẫu. Chẳng hạn,
từ “kiện tướng” được dùng trước hết
trong thể dục thể thao: kiện tướng bơi
lội, kiện tướng bóng đá, kiện tướng bóng bàn, kiện tướng bắn súng, kiện tướng chơi cờ... Một
thời nó đã xuất hiện rất
gợi cảm trong những kết hợp như: kiện tướng thủy lợi, kiện tướng làm phân, kiện
tướng đào đất rồi đến: kiện tướng cải tiến kĩ thuật, kiện tướng sáng chế phát minh.... Và có lúc “kiện tướng” cũng xuất hiện cả trong quân sự: kiện tướng diệt máy bay Mỹ (Nhân dân ngày 1-9-1966)... Rõ ràng ý nghĩa của từ “kiện tướng” ngày càng mở rộng và càng mất dần tính sắc sảo, gợi
cảm lúc đầu của nó. Bây giờ báo chí ít dùng “kiện tướng” trong thể dục thể
thao (vì dùng
một thời gian dài hòa mòn), mà thay vào đó là: vận động viên ưu tú, vua bóng đá, siêu sao (Marađôna)...
Những năm gần đây báo chí hay dùng từ “thế kỉ”, trong
nhiều kết hợp như: công trình thế kỉ, căn bệnh thế kỉ, vua lừa đảo thế kỉ và nhiều cách dùng từ rất mới, như: chạy với tốc độ chóng mặt, phát
triển với tốc độ dễ sợ, viện trợ cả gói, kế hoạch cả gói, biện
pháp tháo gỡ, vấn đề nổi cộm, đường lối
mở cửa, chính
sách cởi mở, tầng lớp được cởi trói, khủng bố sinh thái, quả đấm hạt
nhân, nút bấm hạt nhân, cơn sốt vàng, cơn
sốt gạo, cơn sốt mì chính... và những cách nói bóng bẩy, có sức hấp dẫn: liệu
ông ta có vượt qua được thách thức to lớn này không, số phận đã mỉm cười
với các cầu thủ
bóng đá, đã nhanh
chóng cải tạo đàn lợn theo xu hướng nạc
hóa, nhiều xí
nghiệp đứng trên bờ vực của sự phá sản, đã có lối chơi huyền thoại, mốt tóc siêu ngắn, sản xuất loại xe đạp siêu nhẹ (nặng 1/10 xe
thường), những con
vịt “siêu thịt” ở đồng bằng sông Cửu Long (Báo Nhân dân ngày
14-4-1992).
c). Phong
cách báo chí, công luận dùng nhiều từ có màu sắc trang
trọng như: thiết lập quan hệ hợp tác toàn diện, thiện chí hòa bình, xu thế đối thoại, tăng cường đoàn kết, loài người tiến bộ... nhiều
từ ngữ có thái độ bình giá phủ định, như : dính líu, trả đùa, chóp bu, chủ bài, ngóc
đầu, phình phờ, ve vãn, bán rao, tiếp tay, câu kết, quảng
cảo rùm beng.
Phong cách báo chí, công luận sử dụng loại từ ngữ
thuộc nghề báo,
như: thông tín viên, đặc phái
viên, hãng thông tấn, đưa tin, tiết lộ… Lớp từ ngữ quốc tế, như: mácxítléninity sôvanh, apácthai,
ôlimpíc… nhiều kiểu từ viết tắt làm cho việc viết thông tin và
tiếp thu thông tin được nhanh gọn, như : CBCNV (cán bộ công nhân viên), CLB
châm cứu (Câu lạc bộ...). Ban kinh tế T.W. (...
Trung ương). UBKH Nhà
nước (ủy ban kế hoạch....)...
2. Cứ pháp của phong cách BCCL
Phong cách báo chí, công luận dùng những khuôn mẫu cú pháp, như :
a). Câu khuyết chủ ngữ nêu sự kiện, thường chỉ được dùng ở những phạm vi nhất định như ở đầu các bản thông báo, bản tin. Ví dụ :
- Hôm qua... tại... khai mạc...
- Đối với
các thành phố... sẽ đào tạo một đội ngũ...
- Qua
phát huy vai trò... mà lựa chọn nhận xét…
b). Câu có đề ngữ làm nổi bật thông tin, thường dùng trong các đầu đề tin tức, như:
- Hà Tĩnh: 15 nghìn tấn phân đạm phục vụ sản xuất vụ chiêm xuân.
- Phú Yên
: 60% địa bàn dân cư được phủ sóng
phát thanh, truyền hình.
c). Câu có
nhiều thành phần tách biệt được in thành dòng riêng, bằng những con chữ khác nhau, để nhấn mạnh
các nội dung thông tin, thường dùng trong các đầu đề tin
tức.
Phong cách báo chí, công luận đồng thời sử dụng :
d). Những yếu tố diễn
cảm của cú pháp, những cách diễn đạt làm nổi bật trung tâm thông tin. ví du:
- Điều
làm cho khách hàng nhớ tới Bình
Tiên là chất lượng sản phẩm và mẫu mã khá
đẹp.
- Biện
pháp cụ thể của Mù Cang Chải là thâm canh lúa màu trên diện tích cấy lúa nước, một vụ và hai vụ…(Nhân dân, 1-1- 1992)
e) Những câu đơn phát
triển kết hợp lời
nói trực tiếp với lời nói gián
tiếp để cô đúc thông tin và tăng sức thuyết phục của thông tin. Ví dụ:
- Dưới đầu đề “Việt Nam: một con hổ nhỏ mới?”, báo “Béclin” (CHLB Đức) ra ngày 31-12-1991 nhận xét rằng nhờ “phần nào nhận thức được những tín hiệu của thời đại” và đã tiến hành “những cuộc cải cách kinh tế thận trọng đi đôi với việc mở cửa cho các nhà đấu tư
nước ngoài”, nên trong năm qua kinh tế Việt
Nam phát triển thuận lợi hơn so với sự chờ đợi. (Hà Nội mới, 4-1- 1992).
Đặc điểm nổi bật của cú pháp trong phong cách báo chí, công luận là sử dụng kết hợp những yếu tố
khuôn mẫu và những yếu tố diễn cảm. Đặc điểm này tất nhiên là được thể hiện không như nhau trong các thế loại báo chí, công luận khác nhau.
3. Kết cấu của văn bản báo
chí, công luận
a).
Đặc điểm nổi
bật của phong cách báo chí, công luận là :
Những đầu đề kép (có những đầu đề phụ đi kèm) được diễn đạt ngắn
gọn, rõ ràng, hấp dẫn, đạp vào mắt người đọc, có khả năng thâu tóm được toàn bộ nội dung của cả bài
(chỉ khi nào có sự quan tâm đặc biệt, người đọc mới cần đọc cả
bài).
Tuy nhiên, những mẩu tin ngắn “khô khan” vẫn có thể trở nên sinh động, hấp dẫn bạn đọc bằng những đầu đề biểu cảm,
gọi tò mò. Ví dụ :
- Cứu
sống một người bị tai nạn hiểm nghèo
- Công an
phường phố Huế phá 7 ổ nhóm lưu
manh
Các phương tiện tu từ, biện pháp tu từ được sử dụng nhiều, chẳng hạn:
- Tin về
một trại tăng gia ở Quảng Ninh
do quản lí lỏng lẻo không làm ra của cải vật chất để tự cung, tự cấp có
một đầu đề kiểu chơi
chữ: Tăng
nhưng không gia.
Đặc biệt những chuyện lạ đó đây có những đầu đề lí thú:
- Hoa lớn nhất thế giới (hoa Erêmút)
- Người khổng lồ của biển cả (tàu thủy đóng ở Nhật)
Những bài báo thuộc kiểu nêu công luận thường để trong các mục riêng để người đọc dễ tìm (Chuyện gần xa, Nói mà nghe,
Mũi tên nhon, Chuyện thời sự, Mỗi
ngày một chuyện, Nói hay đừng...) và có những đầu đề có nhiều màu sắc biểu cảm - cảm xúc, như :
- Cái
vũng nước làm khổ bao người
- Một đoạn đường phố "kiêng"... chi thị 57
Ngoài việc sử dụng đầu để kép, báo chỉ còn dùng kiểu con chữ in, các cỡ chữ to nhỏ, độ dài của các hàng tít (có khi chạy ngang cả trang báo), các màu sắc của đầu đề..., tất cả đều là những phương tiện kỹ thuật cần thiết làm cho tờ báo sinh động hấp dẫn.
b). Các văn
bản thuộc kiểu cung
cấp tin tức thường được kết cấu theo những khuôn mẫu nhất định, để việc truyền đạt và tiếp thu thông
tin được dễ dàng, nhanh chóng.
c). Phóng sự điều tra. Loại này cũng nhằm mục đích đưa tin, nhưng không phải
là tin tổng hợp mà thường là miêu tả trần thuật chi tiết, cụ thể, sự việc xảy ra. Phần lớn những bài phóng sự đều do phóng viên đến tận nơi ghi chép lấy số liệu, có nhân chứng, vật chứng, cũng có thể lấy tài liệu từ báo chí hoặc cơ quan cung cấp. Là bàn tin chi tiết đấy đủ, có
tính thời sự cao,
loại phóng sự -
điều tra cùng hướng đến một ngôn ngữ sinh
động, hóm hỉnh, tế nhị để hấp
dẫn người đọc, để rồi từ đó bộc lộ
thái độ, lập trường của mình. Cái “tôi” tác gỉa xuất hiện trong các đoạn văn như là một phương tiện tăng cường tính chân thực,
khách quan của những
điều “mất thấy tai nghe”.
d). Tiểu
phẩm báo. Viết dựa vào các tài liệu báo chí và tài liệu thực tế, tiểu phẩm báo nhằm mục đích châm biếm kẻ thù hoặc giáo dục một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc những đối tượng mắc những
thói hư, tật xấu trong xã hội. Nó dùng hình thức viết
ngắn gọn, những biện pháp châm biếm, trào phúng rất đa dạng.
e). Thông tin. Nội dung thông báo chủ yếu được viết thâu tóm trong câu đơn
phát triển. Nội
dung cần thông báo rất cụ
thể, chi tiết, chính xác về ngày
giờ, địa điểm. Từ ngữ màu
sắc trang trọng, nghiêm túc.
g). Rao vặt. Ngôn ngữ của rao vặt ngắn gọn, rõ ràng, sở dĩ ngắn
gọn là vì
chỉ cần nêu những chi tiết quan trọng nhất cho người
đọc đủ xác định được đúng cái mình đang cần.
h). Quảng cáo. Quảng cáo là thể loại nhằm truyền đạt thông tin, đề cao những phẩm chất
tốt đẹp của hàng hóa (vật
chất và tinh thần) làm
ra, tác động vào nhu cầu thị hiếu cùa mọi người để nhiều người mua, tham gia,
hương ứng. Ngôn ngữ trong
quảng cáo dùng những nghi thức giao tiếp lễ phép, tôn kính đối với khách hàng và dùng nhiều biện pháp tu từ để nhấn mạnh
và hấp dẫn sự chú ý.
Ngôn ngữ của quáng cáo phải đạt được tính chất nổi
bật, hấp dẫn, nghĩa là phải “đập vào mắt” người ta. Sự nổi bật và hấp dẫn của quảng cáo còn ở chỗ nó thường sử
dụng ngôn ngữ xã giao
kiểu cách để biểu lộ thái độ lễ phép, cung kính đối với khách hàng. Ví dụ: xin
kính báo quý khách, để quý khách làm quà tặng, hân hạnh phục vụ quý khách xa gần... (mời các bạn xem tiếp bài Phon cách chính luận)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét