Đã ai kêu rằng bạn là người nhạt chưa? Chắc là không phải không? Vì trên giang hồ, kẻ dám chê bạn nhạt, hẳn đó là người sâu sắc, ít nhất cũng phải sâu sắc hơn kẻ bị chê. Mà thực tế, cái gọi là sâu sắc ở đời bây giờ hiếm lắm. Vì hình như người trong thế gian nông nổi quá nhiều, ở đâu cũng gặp nên ta đã không thấy, không cảm và vô tình không biết đâu là cái nông nổi, đâu là cái sâu sắc ở nơi em, điều đó cũng khó khaen như làm sao để cảm nhận được đâu là cái hữu hạn và đâu là cái vô cùng của cuộc đời này vậy.
Chiều đọc cuốn tình ảo, thấy có câu: ai cũng tưởng trăng quê mình sáng nhất! Tự nhiên mới nghĩ, đúng như vậy, cái gì thuộc về mình cũng tưởng là nhất, ngay cả với những cái xa xôi như chị Hằng nga, huyễn hoặc như ánh trăng cũng vơ vào lòng để mà nghĩ rằng trăng quê mình là sáng hơn quê người khác. Nhạt hay mặn biết lấy gì mà đo, xa xôi hay huyền ảo, nhạt nhẽo hay đậm đà thiết nghĩ cũng do tình cảm mà nên vậy thôi.
Cô thủ thư thấy mình mượn cuốn tình ảo mà hỏi rằng anh đã xong việc rồi à mà chuyển sang đọc truyện? Sao em hỏi vậy, em biết tôi chỉ đọc những cuốn không gọi là truyện sao? Vâng, đó là sự lạ nên em để ý, bây giò có mấy người đọc sách đâu, có chăng thì là giải trí thôi, nên em biết anh... Đó là sự lạ trong cách nhìn của một người tưởng như xa lạ nhưng thật ấm áp, ta đúng là kẻ nhạt nhẽo, bao tháng ngày qua đây mà đâu biết có em luôn nhìn nhận mình để ý minh... chợt nghe trong lòng về sự so sánh nhạt nhẽo của ai kia, bất chợt thấy lòng mình mặn chát, cái chát mặn của sự phôi pha về tình cảm.
Đúng là mình nhạt nhẽo quá.
Cái nhạt vượt ra khỏi bản thân mà mang tính thời cuộc, xung quanh mọi người sống nhạt nhẽo với nhau. Hôm qua đại hội công đoàn cơ quan, đứa em mới về được mời phát biểu nó nói rằng hoạt động công đoàn tốt nhưng mà hình thức quá người ta chỉ đợi ốm đau hiếu hỉ mới đến với nhau còn ngày thường thì ngoài công việc ra sống với nhau như người dưng nước lã... Em phát biểu mấy câu bằng cả đại hội nói cả buổi, rằng sống với nhau như người dưng nước lã là còn nhẹ lắm, cơ mà có ai đâu nói thẳng một câu là sống với nhau nhạt như nước ốc, nhạt hơn cả nước ốc... Ôi sự nhạt nhẽo đến trong lòng ta từ chính sự tự kỷ, sự huyễn hoặc trong lòng mỗi người, hay cao hơn là sưh nhạt nhẽo của thời cả thiên hạ vác trên mình cây thánh giá có khắc dòng chữ cá nhân chủ nghĩa. Ai đó nói một trong những nguy cơ của thời đại là sự thờ ơ, đúng như vậy, vun vén cho cá nhân, chăm chăm lo cho cá nhân thì hẳn là không thể lo nghĩ đến ngừoi khác, thờ ơ là điều đúng rồi...
Tự nhiên thấy lòng mình nhạt như nước ốc, biết vậy mới thấy thương mèo ăn nhạt bấy lâu./.
Nguyenbuikhiem@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét