Trong số hôm qua, Dân báo
đã trích của báo Công luận bài kỷ thuật cuộc hội nghị của Báo giới Liên
đoàn trong Nam.
Điều thứ
nhất mà Liên đoàn ấy đã bàn là chuyện vé xe lửa với làng báo.
Trước kia báo
chí xứ này ít hơn bây giờ, những người làm báo, nếu có việc phải đi xe lửa, thì
các hãng xe lửa vẫn không lấy tiền, về sau làng báo dần dần đông lên, nghĩa là thêm có
ít báo viết bằng quốc văn, thì sự biệt đãi kia đã rút hẹp lại: mỗi báo, mỗi
tháng, trong mỗi con đường, người ta chỉ biếu có hai cái vé hạng nhì. Ấy là nói
riêng về báo quốc văn mà thôi. Rồi đến hồi nay người ta lại rút đi nữa. Người
viết báo nếu đi xe lửa mà ngồi hạng nhì hay hạng ba thì phải trả một nửa
tiền.
Bởi có sự
rút thắt đó, liên đoàn báo giới trong Nam đã yêu cầu các hãng xe lửa đãi người
viết báo bằng giá đặc biệt, nhưng họ không nghe, cái giá họ bớt cho
người viết báo tính ra còn đắt hơn giá vé khứ hồi.
Thấy cái
thái độ như vậy, trong cuộc hội nghị vừa rồi, các ông trong Báo giới Liên đoàn
cả báo Tây và báo Nam, đã nhất định rằng từ nay trở đi không đăng những lời
thông cáo, của các hãng xe lửa nữa.
Phải!
Việc đó rất phải, ai cũng phải nhận là phải.
Ừ,
người viết báo phải đi xe lửa cũng như các hãng xe lửa phài đăng lời thông
cáo lên báo. Mình không lấy tiền của họ, thì họ không lấy tiền của mình, có
thảo gì đâu. Huống chi riêng báo quốc văn, mỗi tháng, mỗi đường, người ta chi
biếu mình có hai cái vé, mà mỗi lần họ đổi giờ chạy, thêm chuyến tàu, mình
không bỏ sót lần nào mà không đăng, thế thì cái vé tàu của họ đãi mình chỉ là
một món trả tiền rất rẻ đó thôi.
Họ đã không thảo
với mình, mình cũng không cần phải thảo với họ. Làng báo trong Nam quyết định
không đăng những lời thông cáo cho các hãng xe lửa thật là đắc sách.
Còn làng
báo ngoài Bắc?
Cái việc
đã “phải” ở Nam thì nó cũng “phải” ở Bắc. Nam Bắc có khác gì nhau. Thiết tưởng
chúng ta cũng nên làm như anh em trong Nam, không nên tự rẻ mình
quá.
Tuy vậy, trách
người cũng nên trách ta.
Trước đây
làng báo ở Bắc đối với cái vé xe lửa của người ta đã biếu lại mình, thật là cẩu
thả hết sức. Vô luận người có viết báo hay không viết báo, là đàn ông hay là
đàn bà, hễ có dính với các ông làm báo thì có thể lấy danh nghĩa nhà báo mà đi
xin vé xe lửa tất cả. Lắm người viết không được một chữ, nói không thành một
câu, mà lúc đi tàu cũng cầm cái nhà báo, trong khi khám vé của những người ấy,
không hiểu người soát vé họ coi làng báo của mình ra sao. Như thế trách gì
người ta không bạc đãi mình!
Thôn Dân Thực nghiệp Dân báo,
ngày 20/8/1933
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét