Bút chiến với binh chiến tuy rằng
tính chất khác nhau, ảnh hưởng khác nhau, nhưng đều là sự đấu tranh. Theo cái đạo đức di truyền của
lời người, thì không cứ tính chất thế nào, ảnh hưởng thế nào, đã là đấu tranh
đều là sự không hay.
Tuy vậy,
vẫn không bỏ được luật sinh tồn bắt buộc phải có đấu tranh, đấu tranh để mở
mang thế lực, đấu tranh để giữ mình, chẳng qua vì lẽ sinh tồn tốt cả, bút
chiến vậy, binh chiến cũng vậy.
Nói về
binh chiến.
Để được một
người, nuôi cho đến lúc lớn khôn, cơm, áo đã không ít. Nếu chẳng là kẻ đại
hung, cực ác, chưa ai đem người vô tội mà giết bao giờ. Thế nhưng đến lúc chiến
tranh, thì nào chém nhau, nào bắn nhau, nào đổ thuốc độc cho nhau, mỗi trận
chết kể hàng nghìn hàng vạn mạng người, vẫn biết làm vậy trái nhân
đạo, một là đất chật, người đông, ít nguyên liệu, thiếu thị
trường, không cướp của người thì không sống, một là người cướp của mình, mình không giữ được cũng không sống. Muốn sống thì phải chiến
tranh lẽ đó chắc ai cũng biết.
Tình thế
báo giới,
nhất là báo giới
của ta cũng giống như vậy.
Nước ta
có báo chưa bao lâu, mà số báo xuất bản chưa bao năm. Nhưng mà không ngày mà
không thấy có sự cãi nhau trên báo, hoặc lớn hoặc nhỏ. Ông Cao Văn Chánh mới
nói trong Phụ nữ Tăn văn rằng: Làng văn An Nam thỉnh thoảng lại có cuộc
xung đột, mà hăng nhất là xóm Nam kỳ, đó là cách nói nhã mà thôi, kỳ thực trừ
Trung kỳ ra cái xung đột của làng văn Bắc kỳ cũng hăng lắm, có lẽ không kém gì
Nam kỳ đâu.
Những
cuộc xung đột trên báo, mặt này có thể ví với những cuộc chiến tranh của các
nước, mặt khác cũng có thể so với những cuộc cãi lộn của hàng cá hàng tôm. Làng văn An Nam tư cách đê hèn đến đâu đi
nữa, nhưng chắc không đến nỗi như hàng tôm hàng cá. Đố ai bắt một ông
văn sỹ ra đường tranh luận với hàng cá hàng tôm. Vậy mà đến lúc văn
sỹ với văn sỹ cãi lộn thì ít khi họ tiếc lời với nhau, văn của họ chẳng kém gì
những miệng hàng tôm hàng cá.
Thấy vậy,
độc giả sinh ra chán ghét, cho rằng họ vì thù hắn nhau hoặc túng đầu đề mà sinh
sự với nhau.
Phán đoán
như vậy, có khi đúng, mà có khi cũng oan cho họ. Những cuộc cãi lộn trên báo
chẳng phải hoàn toàn bởi sự thù hằn, hay túng đầu đề mà ra. Nhiều khi cũng vì
tình thế bắt buộc...
Nghề báo
xứ này là một nghề khó phát đạt hơn hết các nghề khác. Bởi vì, số người đọc báo
hãy còn ít lắm. Suốt cả trong Nam ngoài Bắc, từ hồi biến động ngày trước, chưa
có báo nào chạy nổi vạn tờ một số. Cái cớ tại sao mà báo không chạy, ở đây
không thể nói ra, điều nên biết là sự không chạy không phải hoàn toàn là lỗi
của kẻ viết.
Thế mà số
người đọc báo trong nước chỉ có giới hạn, bao nhiêu báo mặc lòng,
cũng vẫn bấy nhiêu người đọc mà thôi. Như vậy, trong báo giới tự nhiên phải có
cạnh tranh, mà đã có cạnh tranh thì phải có bút chiến. Bút chiến để tỏ cái hay
cái mạnh, bút chiến để che cái dở của mình, bút chiến để bươi cái lỗi của
người, đều vì cạnh tranh mà ra tất cả.
Báo Bắc
bút chiến với báo Bắc, báo Nam bút chiến với báo Nam, ít khi báo Nam báo Bắc
bút chiến với nhau. Cái đó tỏ rằng những cuộc bút chiến kia phần nhiều vì cạnh
tranh mà ra. Cái phạm vi cạnh tranh đến đâu, thì cái phạm vi bút chiến cũng hạn
đến đó, sự ấy thật rõ ràng.
Nhiều
người thấy trong
cuộc bút chiến của các báo hưởng hay có chuyện bới móc đời tư, thì cho làm lạ,
và lấy làm tiếc. Tiếc là phải, nhưng nên nhận là sự lạ.
Đã bước
vào cuộc đấu tranh, ai cũng muốn cho mình thắng, đã cầu thắng thì phải dùng đến
độc kế. Hơi ngại là một vật mà các nước đều ký điều lệ nghiêm cấm, nhưng trong
khi đại chiến, người ta cũng vẫn dùng đó; sự bới đời tư ở các
cuộc bút chiến, cũng như sự dùng hơi ngạt trong các cuộc bút chiến, có khác gì
đâu.
Đời tư
của cá nhân, thật không đáng để cho độc giả nghe chi. Nhưng, nếu muốn cho những
hạng khốn nạn bớt
ngồi giảng đạo đức lên báo, thì tưởng không nên phân biệt quá đời tư với đời
công, miễn là đừng lôi những chuyện đầu rau, rế rách lên báo, song đó là
vấn đề khác.
Vả cái
nguyên nhân của sự bút chiến đã vì cạnh tranh mà ra, thì bút chiến tuy không
hoàn toàn là việc hay nhưng cũng không hoàn toàn là việc dở. Có cạnh tranh là có
tiến bộ, chẳng nhiều thì ít.
Lắm người
không ưa bút chiến trên báo nói rằng tờ báo không phải là chỗ cãi nhau. Vì vậy,
ai nói đến mình, mặc họ, hay dở có độc giả biết.
Theo ý
tôi, chuyện đó cũng như chuyện bài trừ chiến tranh cho thế giới.
Thôn Dân Thực nghiệp Dân báo,
ngày 11/9/1933
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét