Khiemnguyen

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Đánh cờ

Nhân buôn chuyện với một member ở nơi xa tít về những nỗi lăng nhăng của câu chữ trong tính hiện thực của nó, có sư thật rằng, giữa văn chương và cuộc đời, giữa ảo và thực luôn có những khoảng cách vừa hư vừa thực. Nó vừa là bản chất của cuộc sống, vừa là những ám ảnh hay kỳ vọng về một nỗi mong muốn. Có điều nói ra hoặc dám nói ra hay không mà thôi. Nữ sỹ họ Hồ xem ám ảnh đó được thể hiện thế nào trong bài Đánh cờ:

Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc, 
Đốt đèn lên đánh  cuộc cờ người. 
Hẹn rằng đấu trí mà chơi, 
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết. 
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết, 
Để đôi ta quyết liệt một phen. 
Quân thiếp trắng, quân chàng đen, 
Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa. 
Thọat mới vào chàng liền nhảy ngựa, 
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên. 
Hai xe hà, chàng gác hai bên, 
Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ. 
Chàng lừa thiếp đương khi bất ý, 
Đem tốt đầu dú dí vô cung, 
Thiếp đang mắc nước xe lồng, 
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu. 
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu 
Thua thì thua quyết níu lấy con. 
Khi vui nước nước non non, 
                                                    Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét