Trưa nay đi uống rượu, thật vô tình hắn mới biết được rằng ông anh mình chơi bao nhiêu năm nay là con rể cụ Trần Huyền Trân. Đọc Thi nhân Việt Nam, thấy Hoài Thanh viết rằng ông đọc Trần Huyền Trân và "Đã tìm thấy ở đây cái thú của người đi đổi gió". Ý tứ của cụ Hoài Thanh thấy hay quá, cũng muốn đọc kỹ hơn về cái thú đổi gió của tiền bối xem sao, nhưng mọi việc cứ lướt qua mãi, có lẽ tại hắn mải mê ngâm cứu mấy cụ viết văn là nhiều hơn là các cụ làm thơ. Về đọc lại về cụ Huyền Trân mới thấm được bao điều. Hôm cuối tuần vừa rồi, đạp xe quanh Hồ Tây cùng chị con gái của cụ, theo đuổi cái bóng dáng của chị hắn đã có ý rằng bóng dáng ấy đúng là nét hào hoa thanh lịch của người phố cổ, người Hà Nội trong mắt ai... Lọ mọ lần tìm, và giới thiệu cùng các bạn tấm lòng tri kỷ của Trần Huyền Trân với Tản Đà.
Cụ hâm rượu nữa đi thôi
Be này chừng sắp cạn rồi còn đâu
rồi lên ta uống với nhau
rót đau lòng ấy vào đau lòng này
Tôi say?
Thưa, trẻ chưa đầy
Cái đau nhân thế thì say nỗi gì?
Đường xa ư cụ?
Quản chi
Đi gần hạnh phúc là đi xa đường
Tôi là nắng - Cụ là sương
Tôi bừng dậy sớm, cụ nương bóng chiều
Gió mưa tóc cụ đã nhiều
Lòng còn gánh nặng bao nhiêu khối tình
Huống tôi mái tóc đương xanh
Vâng, tôi trăm thác ngàn ghềnh còn đi
Với đời một thoáng say mê
Còn hơn đi chán về chê suông đời
Rót đi, rót nữa đi thôi
Rót cho tôi cả mấy mươi tuổi đầu
Nguồn đau cứ rót cho nhau
Lời say sưa mới là câu chân tình…
Ngã Tư Sở, 1938
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét