ÔNG
NGUYỄN KHẮC HIẾU BỊ BÌM BÌM LEO
Mình thật là can đảm, chỉ vì có tính lo xa, cho nên hồi
vừa rồi báo Phổ thông với Hà Thành ngọ báo xung đột nhau ở trên
trận bút, mình sợ cái vạ tên xa đạn lạc, phải ôm bầu can đảm
nấp kín ở một nơi, thành ra chẳng
gập cái gì mà nói.
Hôm nay Hà Thành ngọ
báo đã đại bại, Phổ thông đang hát khúc khải hoàn, trên trường văn
cái khí sát phạt đã hết, cũng vừa ôm bầu can đảm phô ra, thì gặp ngay một việc
nói được.
Việc gì?
Ông Nguyễn Khắc Hiếu bị
bìm bìm leo.
Nói vậy chắc có người
không tin.
Ông Hiếu hiện ở Hà Nam lo
tính công việc An Nam Tạp chí, chớ có phải ông ấy vẫn nằm ở xó rừng như
ngày trước đâu, mà bị bìm bìm leo được?
Số là từ khi An Nam Tạp
chí ra đời đến tập thứ mười, ông Hiếu bị thất bại liểng xiểng, cái thất bại
này chẳng có chi lạ, chỉ là hết tiền giả nhà in. Mà hết tiền là phải. Gần nửa
đời người ngọn bút lông, mảy may chẳng bợn chút hơi đồng.
Thế mà đến khi đổi lông ra sắt, thì cách kiếm ăn
đời vẫn không nhọn thì làm gì mà
chẳng thất bại.
Vì chuyến thất bại này mà
bến Thuận An, đèo Hải Vân, sông Sài Gòn, đồi Vĩnh Yên, vết chân ông Tản Đà trải bao phen Bắc tẩu Nam bôn, báo An Nam
mới xuất bản được một lần nữa.
Chẳng ngờ số còn vất vả, tục bản được ba cuốn thì đình. Thấy nhà Nho bị lúc vận rủi “đời” toan lợi dụng luôn.
Một tờ báo nọ tại Hà thành
tự biết kẻ cầm bút của họ đã không phải là hạng có học, lại toàn tinh những tay
lường đảo trộm cắp đảo, dù hết số báo nọ sang so báo kia, chỉ làm quảng cáo cho
mình cũng chẳng ai tin. Họ mới ăn cắp tên ông
Hiếu đặt vào toà soạn của họ cho có giá trị một chút.
Họ tưởng là nói quấy nói
quá cho xong lần, không ngờ ông Hiếu hay là kẻ nào chơi tinh, gửi ngay bức thư
lên tờ báo này, nói toẹt rằng ông này hẳn ở toà soạn của báo ấy.
Báo ấy ứ miệng không thể
cãi được, ê ơi là ê!
Song ở đời, thẹn quá hoá tức, hôm qua có kẻ đã thú nhận cái tội “ăn trộm họ tên
ông Hiếu”, trên miệng họ lại mỉa mai ông ấy một thôi dài. Họ rỉa ráy những khi
ở Sài Gòn, họ bới móc những lúc đi
Dốc Láp, họ soi bói những việc đối với mấy hiệu Thăng Long, Kim Huê, hình như
họ muốn bảo ông Hiếu là người phản phúc. Cái người mỉa mai ông Hiếu không phải
là ai, hắn đã xưng là cửu thị ông ấy.
Than ôi, giậu đổ bìm bìm
leo, nghĩ như tình cảnh ấy ông Hiếu thật khổ sở vậy. Tôi nói ông Hiếu bị bìm
bìm leo chính là nghĩa thế.
Đời đáng chán hay không đáng chán.
Thấy chuyện này riêng hỏi
bạn An Nam.
|
Thiết
Khẩu Nhi
Phổ Thông, số 113, 1930
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét