Khiemnguyen

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Nhạt (2)

Ai đó cho rằng, sợ nhất là sự nhạt nhẽo. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ từ người đến mình, đúng là cái sự nhạt nhẽo chán thật, chán cả người chán cả mình. Có nhiều kiểu nhạt, nhiều cách biểu hiện của sự nhạt ấy. Hồi Tết năm nào, một sếp nhờ tôi chuyển quà biếu một sếp khác, ổng nói tao cũng chẳng thích thú gì hắn đâu nhưng thôi có thờ có thiêng... Tôi gõ cửa vào phòng sếp, không buồn mời nhau ngồi xuống, nghe tôi chuyển lời và chuyển quà Tết, ổng cười nhạt, cảm ơn nhạt rồi chìa cái tay ra bắt ra ý say goodbye... Trời ơi cái bắt tay băng bàn tay mềm nhũn, giờ nghĩ lại vãn thấy ghê, sao mà lại có người nhạt nhẽo, ưỡn ẹo thế, cái sự nhạt nó hiện ra cả tay. Không biết bố ấy khi ôm gái thì thế nào, chứ cứ ưỡn ẹo thế con người ta kinh chết được. Bật đài lên, đằng đẵng mấy chục phút đầu là tin đầu người, toàn lãnh đạo là lãnh đạo, phát biểu rặt những câu tự kỷ như chúng ta phải thế nọ, chúng ta phải thế kia, lâu lâu không thấy ân cần căn dặn hỏi han nuôi con gì, trồng cây gì nữa, hôm nay thấy có bố hỏi là phải làm thế nào, phải làm cái gì...  toàn những điều người khác viết đem ra đọc nên không thoát ra được nghe cứ đều đều như tiếng xuồng máy trên sông Hậu, cứ văng vẳng, văng vẳng như thật như không, may là bố không ngẩng được cái đầu lên không thì chẳng khác mấy đứa truyền hình đọc kiu nhìn đấy mà vô hồn vô sắc. Nói chung là nhạt, nhạt từ ý tứ nhạt đến con người. Kẻ ngồi xó nhà này trộm nghĩ mình ít chữ còn thấy những điều đó nhạt nhẽo, huống hồ các bố chữ nghĩa đầy mình, biết thừa mình đang nói gì, tự thấy chán, tự thấy nhạt, thậm trí còn tự thấy xấu hổ với chính mình nữa. Bốc máy định alo cho thằng cháu làm cái tin đó, định nói một câu gì đó rằng mày không chán à, không thấy những điều đó nhạt nhẽo à mà sao làm ăn thế. Rồi lại thôi. Âu cũng là cái liễn thôi, thử hỏi mình là nó mình sẽ làm thế nào, còn thế nào nữa nhạt toàn tập thôi. Giờ lý luận báo chí truyền thông đã thay đổi nhiều rồi, hiện đại nhiều rồi, không mộc mạc như thời Liên Xô cũ và vừa mới cũ nữa. Tuy vậy vẫn nhớ mr Hài định nghĩa chó cắn người không phải là tin, người cắn chó mới là tin... Toàn những học trò xuất sắc một thời của mr Hài không hài mới lạ, không nhạt mới lạ. Cũng chẳng biết nữa, chó cắn người, người cắn chó khác gì nhau nhiều đâu, ăn nhạt thương mèo, tin nhạt thương ai, người nhạt ai thương? Có ai hiểu nỗi lòng của kẻ ít chữ và nhạt tình này không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét