Nhà nàng trước ngõ sân hàng dậu
Mỗi lần qua phải nhón chân nhìn.
Mẹ nói đời con nhiều điêu đứng.
Tôi chỉ trời xanh đứng lặng thinh.
Nàng thường phơi tóc bên hiên nắng.
Mỗi lần qua phải cúi lưng nhìn.
Mẹ nói lưng con nay cong lắm.
Cúi đầu tôi chỉ đất lặng thinh.
Đời màu hồng xa lắm người ơi.
Anh nhỏ hơn em một tuổi đời.
Nên em cứ hẹn rồi lại quên.
Mang vào giấc ngủ không tên một ngày.
Rồi hai đứa cùng lớn như nhau.
Anh cao hơn em một cái đầu.
Cũng vì đôi mắt ướt long lanh.
Anh ngơ ngẩn mãi không đành bước đi.
Bên đường anh đứng hóa vô duyên.
Cũng là thôi cũng là đành.
Anh lo canh cánh một phen lỡ làng.
Mỗi chiều em đi lễ.
Anh chờ ngoài giáo đường.
Bài ca dâng Đức Mẹ.
Anh chờ bóng người thương.
Dáng thanh anh cầu nguyện.
Áo đỏ màu da trời.
Nâng niu dòng chuỗi hạt.
Anh chờ đến mòn hơi.
Nhìn trời anh khẽ nói.
Như ngôi sao phương xa.
Là anh là em thế.
Như cả tấm lòng ta.
Chợt một vì sao lạ.
Từ chùm sao thiên hà.
Vượt qua chùm sao sáng.
Đối diện với sao ta.
Hoa tựa đồi thông reo.
Nghe già hơn mười bảy.
Ta vẫn phải ngồi đây.
Dù bao mùa tiếc nuối.
Ta vẫn phải ngồi đây.
Ta vẫn phải ngồi đây.
Ta nhớ chiều qua màu hoa tim tím.
Cho ta thương nghe lửa lòng còn đây.
Em đã lên ngôi từ cuộc duyên ấy.
Anh vẫn còn ôm màu tím đợi chờ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét