Tôi biết hoa phượng vĩ
Nở trước hoa bằng lăng
Nhưng bằng lăng rụng trước
Màu tím thường khó khăn
Tôi đưa vùng kỷ niệm về tim
Giữ lại đó những bồn chồn, day dứt
Hãy đi đi, đừng bao giờ đánh thức
Đôi mắt của một thời đã nức nở ngủ yên!
Nở trước hoa bằng lăng
Nhưng bằng lăng rụng trước
Màu tím thường khó khăn
Tôi đưa vùng kỷ niệm về tim
Giữ lại đó những bồn chồn, day dứt
Hãy đi đi, đừng bao giờ đánh thức
Đôi mắt của một thời đã nức nở ngủ yên!
Thời gian như
bánh xe, sự quay tròn tạo ra chu kỳ lặp lại, nên mỗi năm đến hè lòng lại như man
mác buồn như một điều đương nhiên, sự đương nhiên mang tính chu kỳ. Một năm về
trước, hình như hắn đã viết một entry về hoa phượng, hình như cũng khoảng này
gần 10 năm về trước hắn cũng đã viết về loài hoa ấy.
Bài thơ tím
hắn được người ta gửi kèm trên tờ nhắc việc để đâu mãi tìm không thấy, để hôm
nay mò mẫm trên mạng mới được đọc nguyên văn cả bài thơ của người ta đã chép
tặng hắn, như “đôi mắt của một thời đã nức nở ngủ yên”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét