Ai cũng có một người, một tình yêu để nhớ và để thương.
Đường đời này vốn lắm nhiều oan trái, thử hỏi có mấy ai toại ý?
Rốt
cục cuộc đời cũng chỉ như một bầu trời đầy áng mây, hết đám này đến đám
khác trôi qua. Chẳng thế mà nhạc sỹ Lam Phương có nói "Tình trước,tình
sau, tình nào mới bạc đầu?". Tôi dám chắc rằng không ai dám nói mình là
người thực sự hạnh phúc. Bạn hạnh phúc ư? Xin đừng trả lời vội. Bạn hãy
dừng lại vài giây trước khi trả lời "Có" và tự nhìn lại những gì mình
muốn đã được hay chưa? Yêu thương mình cho đã nhận lại hay chưa?
Đảm
bảo rằng có nhiều người phản đối và nói với tôi rằng "Tình yêu là sự
cho đi mà không nhận lại". Có lẽ tôi cũng sẽ cười và bảo rằng "Ok, tôi
đồng ý" nhưng thực sự đó là những lời để khỏa lấp. Chúng ta làm không
được, vì thế mới khỏa lấp cho qua đi, cho nỗi lòng bớt dậy sóng.
Có
thể tình yêu là không có thật, vì vậy con người mới chịu đựng nhau. Hay
nói đúng đúng hơn: tình yêu là sự chịu đựng và chia sẻ. Khổ hay sướng
là tùy mỗi người thôi. Gặp nhau, mến nhau, cười với nhau cũng là hạnh
phúc rồi. Tôi trao anh nụ cười, anh trao em cái nhìn nồng nàn....đó cũng
là yêu.
Tôi
có nhớ về một chuyện tình, một chuyện tình nhẹ nhàng của một nhạc sỹ mà
chắc nhắc đến tên thì ai cũng biết .Ông chính là Vũ Đức Sao Biển,
ngườiđã viết bài "Thu hát cho người" khi mới 20 tuổi.
Tôi
thật sự khâm phục ông. Có lẽ ông cũng yêu nhiều lắm, từng gặp nhiều
người lắm...nhưng tất cả chỉ đi qua đời ông, cười lặng lẽ rồi bỏ ông lại
giữa cõi đời trần tục.
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt...
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mờ
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ
Câu
hát ngân lên mà lòng tôi nao nao đến da diết. Vâng, em đã đi, dòng sông
kia chính là bến đời đã đưa em đi mãi mãi, và dáng em chỉ còn là áng
mây đi biền biệt. Bao giờ mới gặp lại đây? "Mùa thu nào cho người về
thăm bến xưa" ư? Không, chỉ có mùa thu trong lòng thôi. Có một sự đồng
cảm lạ lùng khi tôi hát lên những ca từ tha thiết ấy.
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó....để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió....sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Các
bạn biết không, Vũ Đức Sao Biển từng tương tư một cô bé Hàn Quốc. Kết
quả chắc không nói ai cũng biết. Có lẽ bài hát này ông viết cho cô, cho
những người đã từng để lại dấu ấn trên cuộc đời đầy vết khắc thời gian
của ông. Khi tôi viết bài này, tôi đã là nhân vật trong ca khúc ấy. Ngày
ấy tôi tới Phan Thiết, ghé thăm Lầu Ông Hoàng, nơi từng ghi dấu mối
tình của Mộng Cầm và chàng thi sĩ bạc mệnh Hàn Mặc Tử.
Ta lang thang tìm tới chốn Lầu Trăng
Lầu Ông Hoàng, người thiên hạ đồn vang.
Nơi đã khóc, đã yêu thương da diết
Ôi trời ôi! là Phan Thiết Phan Thiết!
Lầu Ông Hoàng, người thiên hạ đồn vang.
Nơi đã khóc, đã yêu thương da diết
Ôi trời ôi! là Phan Thiết Phan Thiết!
Đó,
Lầu Ông Hoàng người thiên hạ đồn vang, vậy mà khi tôi đến chỉ còn là
một cõi xơ xác và hoang vắng . Dòng tâm trạng u sầu của những bậc tiền
nhân càng làm cho bản thân tôi thêm u sầu trĩu nặng
Đường lên dốc núi đá lờ theo
Dăm cảnh hoang sơ bước tiêu điều
Dây leo phủ kín màu xưa cũ
Lặng lẽ hoang tàn bụi phủ theo
Ông Hoàng chốn cũ đất phong lưu
Lầu thi, gác nguyệt vang một thời
Nhưng cảnh xưa đâu? Nay vắng tá
Bia tan, lầu vỡ, khách vắng teo!
Là
sự xót xa và mông lung trong tâm hồn khi tôi viết bài thơ ấy. Ngày ấy
tôi đã gặp cô. Giữa ngọn đồi trốn vắng, giữa chiều tà, và giữa muôn ngàn
cảm xúc. Điều gì là thực trong cuộc đời này? Có lẽ không bao giờ con
người có thể trả lời nổi, niềm vui và hạnh phúc chỉ có khi mọi việc đang
diễn ra. Tất cả là hiện sinh, ai muốn lưu trữ thì lưu trữ, ai muốn thả
trôi thì cứ thả trôi.
Người
đời có nhiều sự đồng cảm mà tình yêu là một trong số đó. Tình buồn là
tình đẹp và cũng là tình xót. Ngày em tới Lầu Trăng, cũng là một ngày
cuối thu. Từ ngọn đồi trơ trọi, muôn nghìn đợt sóng biển như chực trào
lên. Đó chẳng còn là sóng biển nữa, đó là sóng trong lòng.Thi nhân chẳng
phải sinh ra là để buồn giúp thiên hạ sao? Cũng nơi đây, Mặc Tử mê Mộng
Cầm. Cũng mùa thu này Vũ Đức Sao Biển mê nàng thu. Còn tôi, tôi mê em.
Em
là cô gái Hồng Kông, em du lịch tới Phan Thiết và một mình d ừng gót
lên Lầu Ông Hoàng. Chiều ấy, tựa mình bên những viên gạch cũ sờn đỉnh
lầu, tôi thả hồn. Ai có tới Phan Thiết mà không ghé Lầu Ông Hoàng quả là
một sự thiếu xót.
Chiều
ấy, gió miên man đưa hương biển vào lòng, tôi tản mạn với thiên nhiên.
Và tôi chợt nhận ra mình không lẻ loi đơn độc khi em đặt những bước chân
đầu tiên trên ngọn đồi này. Ở đó có tôi và em, giữa chốn hoang vu này,
em nhìn thấy tôi và tôi cũng nhìn thấy em. Không biết vì lý do gì, khi
lần đầu tiên nhìn em, tôi đã có sự chấn động đến kỳ lạ. Và tôi đã trở
thành hướng dẫn viên tình nguyện cho cô.
Em
có đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, tuyệt đẹp với một người trần tục như
tôi. Suốt buổi chiều hôm ấy tôi thao thao bất tuyệt về lịch sử nơi này,
nơi mà trong thâm tâm tôi đã là nơi kỷ niệm. Tối đó tôi đưa em đi dạo
Mũi Né, trời trăng, mây gió, cây cỏ, ôi đẹp làm sao? Hạnh phúc với tôi
đơn sơ lắm.
Ngày
em về, tôi không đưa tiễn được. Nhưng có lẽ hình bóng em mãi không bao
giờ phải trong tâm trí tôi. Sau này, tôi có làm một bài thơ tặng em mà
cho đến bây giờ mỗi khi đọc lại tôi vẫn không kìm nổi xúc cảm.
Em gái Hồng Kông từ hôm qua
Dạo gót chân sen buổi chiều tà
Chẳng khác người tiên trong cõi mộng
Hình mai, dáng ngọc, điệu thướt tha
Em tới làm chi chốn hoang sơ
Mang theo dáng dấp cung ngọc mơ
Từ dạo chia tay chiều hôm ấy
Ta bỗng hóa thành kẻ mộng mơ
Phải
rồi em ơi, ta đã thành chàng lãng tử mộng mơ. Hỏi rằng nơi xa em có còn
nhớ gì đến chàng lãng tử đã say đắm em. Em xa ta ....ta cũng xa em...
Đường đời này không dài không ngắn, chỉ có hạnh phúc là ngắn ngủi và bất
chợt thôi.
Ngày
về lại Phan Thiết, Lầu Ông Hoàng càng trở nên xác xơ. Chiều vắng, thu
lại, không có em, lòng ta buồn tha thiết. Ta nhớ em, ta tương tư em, và
ta hát cho em.........
“Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó…. để hái dâng người một đoá đẫm tương tư”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét