Sắp kỷ niệm
lần thứ 14 năm hắn về cống hiến ở đây,
cũng là dịp kỷ niệm lần thứ 14 hắn chẳng làm việc gì. Mười bốn năm trong một
cuộc đời làm việc gần như một con số tuyệt đối đối với một sự nghiệp, bởi thời
gian còn lại quá ngắn để mà hy vọng hay chờ đợi điều gì nữa. Từ lâu nay, hắn
cũng nhiều kẻ khác luôn chờ đợi điều gì đó ở phía trước, điều mà chẳng ai có
thể nói thực sự nó là cái gì và là thế nào, nhưng vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ chờ
đợi, tất cả đang dần trở nên vô vọng. Mười bốn năm đèn sách là chính, đèn sách
vừa là đam mê và cũng là điều bắt buộc, bởi hắn đã đọc được ở đâu đó rằng loại người
chẳng làm được việc gì là loại bị đẩy đi học, học nữa, học mãi… và chẳng để làm
gì.
Hắn cũng như
bao nhiêu người khác, mong muốn lớn nhất không phải là chuyện ăn không ngồi
rồi, không hẳn đã là ngại khó ngại khổ, mà là mong muốn có việc mà làm, nhưng
chẳng có việc gì cho hắn cả. Người ta nói lỗi tại hệ thống, một hệ thống chạy không
trơn chu thì đương nhiên từng mắt xích, từng con ốc hoặc là gỉ nát hoặc là lỏng
lẻo. Khi thói đời đầy rẫy những đố kỵ, ganh ghét, vun vén cá nhân… thằng nào
đứng ngoài vòng xoáy đểu giả ấy là thằng khốn nạn. Giữa những kẻ khỏa thân, đứa
mặc quần áo là đứa khiêu dâm nhất. Nghĩ lại mà thấy thấm thía và cay đắng.
Ông cụ có kể
lể rằng, bao năm qua ông cụ chẳng được giao một việc gì hữu ích, rằng luôn đứng
bên lề và bên ngoài tất cả cuộc chơi. Vận vào thân, hắn thấy đúng như vậy. Cả
buổi trưa lục tung internet để tìm lại câu sấm của cụ và đã tìm thấy… Ai bảo
nhiều chữ nhiều nghĩa mà vận vào thân cho mệt người. Biết thế mà chẳng làm gì
được. Đau đớn và bất lực. Muốn chửi ai đó mà cũng chịu, chẳng biết đổ lỗi cho
ai, cuối cùng là tự chửi mình, chửi số mình chẳng ra làm sao cả.
Ngoài kia trời
đang nổi gió, nắng không ra nắng, mưa không ra mưa, sự trắc trở của trời và đất
như đang đồng cảm với hắn. Mưa thì sao và nẵng thì sao… thế nào cũng tốt, còn
hơn tất cả cứ lửng lơ lơ lửng như bây giờ.
Khi lửa lòng
đã nguội, cảm giác chán đã là vô cùng rồi, nhưng khi bị người ta dội thêm cho
một gáo nước lạnh nữa, cảm giác ấy không chỉ là chán nữa mà thực sự nó đã là
một cảm giác khác, cảm giác của sự vô vọng và bất hạnh.
Lâu nay hắn
vẫn cho rằng, nỗi thống khổ của người nghèo không phải là chuyện hôm nay ăn gì
mặc gì mà đau khổ nhất là không có gì chờ đợi họ ở phía trước, ở ngày mai ngày
kia. Hắn đúng là một người nghèo khổ thật rồi.
Vậy những ai thiếu hy vọng (thậm chí tắt hy vọng) thì nên làm gì, thưa Tiến sĩ?
Trả lờiXóa