Khiemnguyen

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Một ngày...


Buổi sáng cô quán không kịp tô môi
Lời chào nhạt thếch
Người khách lưng dựa mảng tường rêu
Trong vòng tròn khói thuốc
Tìm lại chuỗi dài khoảng cách chia xa
Nơi ấy có cây me già trước ngõ
Người ấy mái tóc dài xõa xõa đung đưa
Từng ngày từng ngày vẫn qua khung cửa
Một phút chạnh lòng mang hình phố ra đi
Tách cà phê và cuộc đời cùng vị đắng
Nơi góc hẹp vỉa hè bỏ lại một thời xanh…

Mặt trời đầy chặt buổi trưa
Mái tóc thưa sói nắng
Cơn sốt nóng lây lan dịch định kỳ
Hàng cây khô dài theo phố hạ
Một bầu trời thủy tinh
Ngổn ngang đường nứt rạn

Bầu trời như thủy tinh
Dọc ngang đường nứt rạn…
Buổi chiều lầy lội đường mưa
Những bóng nước lênh đênh rồi vỡ
Đường về chợ vội vã hoàng hôn
Áo ai ướt ố loang ngực nhỏ
Phận nghèo không dứt một đời mưa
Câu hát buồn than đời quá khổ…

Trong đêm phố hoa đèn rực rỡ
Chàng trai quần rách xé đi hoang
Mái tóc rã rượi cô gái ẩn mình trong bóng phố
Tình tự khúc chất chứa ngổn ngang
Nỗi niềm tàn canh còn tức tưởi:
- “Tồn tại có hay không?”
Câu hỏi nghìn năm không lời giải…

Một ngày qua một ngày
Vết nhăn hằn trên trán
Gánh nặng oằn đôi vai
Một lớp người hôm nay vừa đến
Nụ cười hôm qua đã bỏ quên…
2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét