"Hà Nội vui buồn, những nhớ - những quên
Ô cửa sổ màu xanh, một mùa mùa đông bắc mới
Bàn chân trần run nhưng dường như chẳng vội
Ngai ngái những điều không tên

Còn nhớ không em? Hay... đã lại quên?
Gió mùa đông lật ngược chiều phố khóc
Câu hát gọi ai cất lên lời khó nhọc
Hư ảo mùa về lạnh lắm biết không?

Ngọn heo may nơi góc phố trải lòng
Đặt vào tay một lời hứa đợi
Co ro đôi vai nhận lời yêu đến vội
Phố mắc nợ mùa để mình mắc nợ nhau

Nhớ nghe em đừng để lạnh lắm những nỗi đau
Đừng để mùa xa, ngủ sâu vào đáy mắt
Để nhớ thương cất lên chứ đừng im bặt
Còn Nhớ! Là còn ngày mai...."